Có lẽ độc giả đã chẳng còn xa lạ gì với cái tên Nguyễn Nhật Ánh bởi có quá nhiều chuyện ông viết đi sâu được vào lòng bạn đọc như Mắt biếc, Cho tôi một vé đi tuổi thơ, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, ….  Thế nhưng đối với tôi không phải là một người thích đọc truyện Việt Nam thì nhiều truyện của ông nghe dã lâu mà tôi cũng chẳng buồn đụng đến. Đã nhiều lần tôi thử đọc truyện Việt Nam như Số đỏ, bộ Việt Nam danh tác nhưng tôi biết mình chẳng thể hợp với loại truyện này.

Một ngày mùa Thu trong vắt, cảm thấy lòng mình xao xuyến đến lạ chẳng biết vì điều gì, nhưng tôi cảm thấy ngày này mà đi đọc Sherlock Holmes thì phí quá phí bởi một ngày mùa thu ngọt ngào đến vậy mà lại đi chìm vào những câu truyện giết người xuyên quốc gia kia thì chẳng phải khô cứng quá mức cho phép hay sao.

Chính vì thế mà “Ngày xưa có một chuyện tình” đã là lựa chọn của tôi trong chiề mua Thu ấy.

Bìa màu da cam nhạt với hình ảnh 3 người ở 2 đầu tiêu đề truyện, tôi hình dung ra một chuyện tình tay ba thời học sinh vì hình ảnh những bạn áo trắng quần âu trên đó.

Câu truyện xoay quanh 3 nhân vật chính: Vinh còm, nhỏ Miền và thằng Phúc đuôi tôm. Truyện được kể theo ngôi thứ nhất nhưng thường xuyên thay đổi nhân vật kể chuyện, nếu không chú tâm đọc rất có thể bạn sẽ bị nhầm lẫn bởi lúc thì người này kể, lúc lại người khác.

Đọc đoạn đầu câu truyện bạn sẽ bắt gặp cuộc đối thoại trong sáng giữa một đứa trẻ và người khách lạ trong vườn ổi. Người khách say xưa hồi tưởng về tuổi thơ của mình như chính đứa trẻ 8 tuổi mà mình đang nói chuyện hiện tại. Những kỷ niệm trong sáng cứ hiện về trong đầu anh. Thực sự, khi đọc đoạn này chẳng hiểu sao mới đầu truyện mà tác giả đã cho 2 người trò truyện thân mật đến vậy. Khi gần đến cuối truyện bạn đọc mới hiểu được đây là cuộc nói chuyện giữa cha và con vô tình được nhỏ Miền sắp xếp một cách khéo léo.

Truyện xoay quanh mối tình học trò của nhỏ Miền, Phúc và Vinh. Cũng như bao truyện tình học trò mà có lẽ nhiều người trong chúng ta đã từng trải qua. Nhỏ miền có ông anh thích chiến và ông bố hay say mèm vì rượu. Anh Miền sẽ sẵn sàng chiến bất cứ thằng nào dám mon men gần em nó. Chính vì điều này mà nhiều lần Vinh còm bị anh trai miền đánh oan vì những lần giúp Miền chép bài, hoặc mang cặp sách về nhà.

Vinh còm nhận ra mình đã thương Miền nhưng như bao mối tình học trò khác. Vinh chẳng dám nói ra cũng chẳng dám một lần cầm tay Miền trong những lần trong làng có dịp chiếu phim.

Lên cấp 3 anh Miền có việc gấp phải đi xa nhà, đây giường như là cơ hội cho Vinh xích lại gần Miền hơn.

Cái duyên rồi cũng là cái nợ thằng Phúc đuôi tôm đã anh hùng cứu Vinh còm khỏi tay ông anh thích chiến của Miền và chính từ đây 2 đứa chơi thân với nhau. Phúc là cháu ông giáo dưỡng lên không lạ gì nhà ông Phúc lại có rất nhiều sách. Nhỏ Miền thích đọc sách thế là những dần già thành quen 3 đứa thân lại càng thân. Và Vinh còm cũng chẳng ngờ rằng nhỏ Miền đang dành tình cảm cho thằng bạn thân của mình nhiều hơn bất cứ ai.

Để khi kịp nhận ra điều ấy, dù rất đau lòng nhưng Vinh còm đành nén cái hạnh phúc của riêng mình lại mà tự rút lui ở những cuộc đi chơi có 3 người.

Mối tình cấp 3 thời học sinh sẽ dừng lại ở đây hoặc tiếp nối êm đềm như thế. Bất ngờ gia đình Phúc phải chuyển đi trong đêm tối bỏ lại tất cả trong đấy có cả Miền.

Chẳng ai biết có chuyện gì đang sảy ra ngay cả Phúc. Cậu chỉ biết theo cha đi nơi khác học tập làm ăn bẵng đi tận 8 năm bỏ mặc mối tình thời học trò như thế. Anh chấp nhận số phận như thế chẳng 1 lần liên lạc với Miền. Bất công quá đáng, theo tôi Phúc là 1 kẻ hèn!

Trong cái đêm định mệnh phải rời đi đó, vô tình Phúc để lại cho Miền 1 đứa con, hại Miền phải bỏ dở học lên vùng xa ở với chị để sinh con. Khi trở lại quê nhà niềm đau đớn mẹ con ở gần nhau mà chẳng thể gọi là mẹ con. Vinh lúc này đã là một thầy giáo cấp 1 vẫn ân cần bên cạnh Miền chăm sóc cô như ngày nào. Chẳng hiểu khi này anh vì tình bạn hay tình yêu nữa!
Cái kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra. Một ngày Miền nói với Vinh sự thật về đứa con của mình.

Có lẽ tình yêu trong Vinh dành cho Miền quá lớn mà sau một thời gian vô cùng hoang mang ấy thế mà Vinh quyết định cưới Miền, nhận đứa con ấy và chăm sóc như chính con đẻ của mình, mặc cho thiên hạ xì xào đủ điều.

>>Xem thêm: Review Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Chỉ vì một lý do hiểu nhầm mà Phúc đã bằng bẵng bỏ đi 8 năm trời như vậy. Để khi trở về làng anh nhẫn tâm để cái tình cảm học trò ngày xưa ấy lấn át hết lý trí mà rủ Miền rủ con mình cao chạy xa bay bỏ lại tất cả trong đó có Vinh – người bạn thân, người đàn ông chăm sóc Miền và con Miền trong 8 năm khi mà người ta không biết Phúc còn sống hay đã chết! Thực sự tôi định bỏ ngang truyện khi đọc đến đây vì chẳng muốn xem cái kết cục dau buồn đến vậy.

Cái ngày Miền và Phúc hẹn nhau chạy trốn cũng đến! Tôi cứ hồi hộp nghiễn từng từ xem 2 người đó bỏ đi suy nghĩ gì. Tim tôi như vỡ òa khi mà Phúc quyết định lên xe trước giờ hẹn Miền đi. Và Miền cũng chẳng nỡ rời xa mái ấm thân yêu mà mình đang có. Chính lúc này cô nhận ra Vinh chính là thứ không khí mà cô vẫn cần tưởng chừng như không cần thiết nhưng thiếu nó thì cô chẳng sống nổi.

May mà Phúc chẳng đợi Miền ra, may mà Miền cũng chẳng mang con chạy theo Phúc. Nếu chuyện này có sảy ra thật chắc chẳng bao giờ tôi tìm đến sách của Nguyễn Nhật Ánh đọc nữa!

Truyện vô cùng trong sáng. Đoạn đầu hầu như kéo người dùng về tuổi thơ tuổi học trò áo trắng ngây ngô đến trường.

Tuy nhiên chứa đựng nhiều triết lý về tình yêu khá hay như: “trong nhiều trường hợp tình yêu giống như một đứa trẻ ham chơi: khi tung tăng trên đường thì trông thật nhí nhảnh đáng yêu, nhưng lúc cần đến đích thì lại  loay hoay, cuối cùng lại lạc lối”, “Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình”. Còn rất nhiều triết lý hay khác đáng để chúng ta suy ngẫm khác về cuộc đòi này, vè người xấu kẻ tốt.

Điều bất ngờ cuối truyện là người ghi chép lại câu truyện này lại chính là đứa con của Phúc đuôi tôm, con của Miền, con của Vinh còm. Và cậu bé 8 tuổi đầu truyện lại chính là tác giả của cuốn truyện!

Nguyễn Nhật Ánh quả là có biệt tài lôi con người ta về tuổi thơ, về cái quá khứ trong sáng một thời ấy!

>>Xem thêm: Review Trời Vẫn Xanh Như Em Vẫn Còn Anh – Quách Lê Anh Khang