Một ngày chẳng phải đầu Thu, thình lình em lại nhớ đến anh.

Hôm nay, bầu trời nơi anh sao ạ, bầu trời nơi em hôm nay lại mưa anh à. Mưa giúp thời tiết làm dịu đi cái nắng oi ả ban chiều mà mặt trời vẫn le lói chiếu xiên qua từng hàng cây, nhánh cỏ.

Ngày chúng ta quyết định đến với nhau, em vô tư hồn nhiên đến bên anh, chúng ta cứ âm thầm lặng lẽ bên nhau như vậy trải qua bao nhiêu ngày tháng. Rồi một ngày anh nói chúng mình chia tay đi em. Em chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra, tình đầu em cố níu mà tay anh vẫn trơn tuột khỏi tay em nhanh như thế. Nhớ giọng nói anh, nụ cười anh, mùi thuốc lá mùa đông ấm đến lạ mà em vẫn nhớ như in cho đến tận ngày hôm nay. Rồi chuỗi ngày đau khổ rằn vặt cũng nhanh chóng qua đi, trả lại cho em bầu trời trong vắt, mỗi sáng bình minh ngọt ngào mà nơi đó chẳng có anh.

Thế là chúng mình đã buông tay nhau từ đây anh nhỉ. Từ ngày đó đến giờ mẹ khi thoảng vẫn hỏi em từ hồi mày đưa nó về chẳng đưa ai về nữa nhỉ? Em chỉ cười trừ cho qua đưa về nhiều mẹ lại không nhớ được ai với ai.

Qua MXH em vẫn theo dõi thông tin anh hàng ngày như thế, anh đang yêu một cô bé nào đáng yêu quá nhỉ. Em chẳng ghen tỵ với cô ấy, cũng chẳng trách anh chỉ trách duyên chúng mình chưa tới và chưa đủ để tới.

Em khi thoảng nhớ tới anh, tuổi trẻ của tôi đấy. Cả bầu trời của tôi nơi anh.

Anh chắc đã trải qua vài ba mối tình. Còn em vẫn nơi này sống tốt dù rằng trải qua chút sóng gió, chút  ngông của tuổi trẻ, em thua trong cái vòng xoáy ấy và đã ngấm dần trai sạn tạo nên những vết thương lòng chẳng thể nói cùng anh.

Sống tốt anh nhé, một ngày chúng ta ngoảnh lại vô tình thấy nhau hãy cứ mỉm cười anh nhé. Mỉm cười cho một khoảng thanh xuân đã trải qua cùng nhau.